Ngày đầu tiên làm dâu, mình nằm mãi không ngủ được vìsợ ngủ quên. Bóng tối khiến mình càng lạ nhà hơn, mình chỉ biết định hướng đâu là cái đồng hồ. Tích tắc... tích tắc...
Mẹ dặn, bác cả dặn, hai bà cô dặn, tổng cộng sáu bàcùng dặn: "Phải dậy từ 5h sáng mà quét nhà đấy nhá, cọ ấm chén nữa, làm bữa sáng nữa, rõ chưa?". Và mình cũng sợ bị giang hồ đồn là cô dâu này lười lắm, nên phải cố mấy ngày đầu thôi. Trời ơi, sao đêm dài thế. Mẹ ơi, con nhớ mẹ. Nhìn sang bên, tự dưng thấy căm thù chàng. Vì chàng mà mình đến nông nỗi không dám ngủ thế này đây.
Bịch. Mình giật mình tỉnh giấc, nhìn vội đồng hồ đã 6h30 từ lúc nào. Chàng ném cái chân gác dở của mình chễm chệ đặt lên cổ chàng khiến mình đứt giấc. Trời ơi, sao mình dám ngủ trong cái thời bom đạn này. Trời ơi, phi ra khỏi giường ngay thôi!
7h cả nhà mới túc tắc dậy từng người một. Ai cũng uể oải chắc bởi hôm qua diện lắm thứ quá làm cơ thể quá tải. Lại ăn thừa chất nữa. Quả này bữa sáng mình không phải làm đây. Nhưng,sau một giờquétba tầng nhà, dọn vệ sinh sân vườn, cọ ấm chén..., thấy mẹ chồng đi đun lại thức ăn hôm qua, mình hốt hoảng vào bếp. Thôi xong rồi! Bữa sáng muộn.
Mình sợ. Mẹ chẳng nói gì. Mình thở phào nhẹ nhõm, ôi saomay mắn thế. Mãi về sau, mình mới biết rằng mẹ im lặng... để chiều mang sang hàng xóm kể! Chàng vẫn ngủ quay đơ quên cả về nhà vợ lại mặt. Mình chỉ muốn òa khóc.
Tức quá. Trời ơi, các chị ơi, những đồng đội hay buôn chuyện với nhau ơi, giờ thì em tin vì sao các chị bảo em hôn nhân là cái toa lét rồi. Đúng là người ở ngoài thì chỉ muốn vào. Và người ở trong thì chỉ muốn ra.
Ba ngày sau, họ bên nội có giỗ, và nhà chàng đăng cai tổ chức. Thế vận hội này đông thật. Thanh niên nhiều mà các cụ cũng nhiều. Mình có cơ hội để biết ai thì phải xưng hô như thế nào. Nhưng ngượng thật, các em đều hơn tuổi mình, ngày xưa chưa lấy chàng, chúng nó đều gọi mình bằng em. Giờ mình đâm ra sợ!
Cuối cùng, thế vận hội giỗ đã xong. Các cô thanh niên xì tin dọn hộ mình bát đũa ra sân, cười nói tưng bừng. Cứ ngỡ chị em sẽ có cơ hội gần nhau hơn khi cùng rửa bát. Nhưng...
Đứa thứ nhất: Thôi, em về đi học đây!
Đứa thứ hai: Em cũng thế!
Đứa thứ ba: Em chiều nay có hẹn quan trọng lắm, chị hộ em nhá!
Đứa thứ tư: Để em vào trong xem có ai sai cái gì không nhá!
Ngoài sân có xe máy, bàn ghế, mình, 6 mâm bát đã ăn xong, ba cái xô nước và.... một niềm tin: chàng sẽ tới bên mình tựa như anh hùng cứu mỹ nhân.
Mộttuần sau. Hôm thế vận hội giỗ, chàng say nên bò đi "sân vận động hàng chiếu". Mình vừa rửa bát vừa hát cho chóng xong việc. Hát hết những bài đã thuộc, hát cả đến những bài chưa thuộc, rồi huy động nốt những bài chỉ thuộc một câu còn đâu là ư ử giai điệu, cuối cùng mình cũng xong. Nghĩa thầm, ở nhà mẹ thì lười thế!
Còn hôm nay, ông trời ơi, cuối cùng cũng đến ngày đi làm lại. Nhớ công ty quá. Người ta thì có một tuần trăng mật ở đâu đó, còn mình thì có một tuần vỡ mật ở nhà. Cũng tại mình, không dám đi tuần trăng mật, sợ tiền sử nhà chàng chưa có ai đi, nay mình đầu têu sẽ được coi là phá hoại. Mình đành bảo chàng là ở nhà với bố mẹ cho vui. Giờ càng nghĩ càng thấy tiếc. Đành lòng mong mau mau đến ngày đi làm. Mừng quá là mừng thôi.
Ngày đầu tiên đi làm lại, cảm giác như cô học trò mới xin được việc, lại lâng lâng tự do. Chỉ có điều, nhìn thấy những anh đẹp trai ngoài đường, tự dưng thấy tiếc. Biết vậy, mình ở giá cho các anh ấy thèm.